Tôi quyết định kể chuyện Philippines, đất nước vạn đảo xinh đẹp và ấm áp, cũng là cột mốc cho tôi quay trở lại thói quen viết lách, thứ dường như đã biến mất từ khá lâu rồi.
Night market at Pasig, Manila
Tôi đặt vé đi Manila chỉ sau một tích tắc đồng hồ. Tôi chưa bao giờ như thế. Thường thì việc tôi đi đâu, làm những gì khiến tôi mất nhiều thời gian tính toán, đong đếm. Nhưng với Philippines, bỗng nhiên tôi nghĩ: “Ừ, thì đi Phil!”
Thế là đi. Giữa đêm tối lạnh giá, tôi một mình khăn gói lên đường. Ánh đèn thành phố nhạt dần sau cửa hậu taxi. Tôi tạt qua nhà bố mẹ, thắp hương cho ông bà, báo với các cụ là thằng con lại lang thang nửa tháng. Sân bay Nội Bài vắng tanh. Lèo tèo vài nhóm khách chờ bay đêm. Quầy check-in của Cebu Airlines lặng lẽ làm thủ tục cho khách mà trên bảng tin không hề thấy xuất hiện thông báo. Hàng không giá rẻ, cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều. Đám nhân viên của Vietnam Airlines được Cebu thuê làm việc một cách dật dờ như những con người thiếu đói. Em Dung, với khuôn mặt khá ưa nhìn, quắc mắt trả lời tôi với một giọng khinh khỉnh đặc sệt quê lúa: “Tất nhiên!!!” khi tôi hỏi có chắc chắn cần in vé ra không, bởi vì tôi đã có mã vé điện tử trong điện thoại. Thế rồi em hất cằm giục tôi đi ra quầy Vietnam Airlines in vé, nhanh nhanh để còn nhường chỗ cho người khác. Khi gặp lại Dung, em nhiệt tình đánh máy, tiện thể cũng nhiệt tình buôn chuyện với một em trai nhân viên khác. Một cặp vợ chồng ngoại quốc vừa bước ra khỏi quầy check-in, tôi bỗng nghe giọng em Dung sang sảng hỏi đồng nghiệp: “Anh!!!, con kia có bầu đúng không? Nhìn dáng đi dạng dạng em biết ngay!”, rồi cười khúc khích. Khốn nạn! Thật nhục nhã cho Hãng Hàng không Việt Nam.
Chuyến bay theo dự định là 3 tiếng. Giấc ngủ chập chờn đến rồi lại chập chờn đi. Tôi hơi hồi hộp.
Gần 6 giờ sáng (giờ Philippines), tôi xuống Ga 3 sân bay Manila. Nino đón tôi ngoài sảnh với bộ mặt ngái ngủ. Nino là anh chàng tôi xin ở nhờ tại Manila trong 2 ngày đầu tiên tại Philippines. Tôi tham gia Couchsurfing từ 2009, nhưng chưa hề có bất cứ kinh nghiệm đi ở nhờ nào ngoài Việt Nam, ngoài việc host một người bạn và đưa vài khách du lịch đi loanh quanh Hà Nội. Tôi gửi request trên website tầm 2 tháng trước chuyến đi, và nhận được 7 lời mời. Sau khi đọc tất cả các reference của 7 profiles, tôi quyết định sẽ liên lạc với Nino. Tôi và Nino nói chuyện qua Facebook khá thường xuyên khoảng 1 tháng trước khi tôi khởi hành, chủ yếu là hỏi han về cách đi lại, ăn ở, chi phí…, hơn hết là tôi muốn hiểu rõ hơn về chủ nhà của mình. Một người bạn tôi quen trên CouchSurfing và giờ trở thành một trong những người bạn tốt có khuyên tôi như vậy. Tôi khá yên tâm vì tôi cảm nhận Nino là một người rất nhiệt tình, thân thiện và đáng tin cậy. Anh hứa sẽ đến đón tôi tại sân bay mặc dù tôi khăng khăng là tôi có thể bắt taxi về đó, miễn là có địa chỉ cụ thể.
Sau khi tay bắt mặt mừng, Nino bắt taxi về nhà của anh, và nằng nặc đòi trả tiền taxi khi tôi ngỏ ý trả cả tiền lượt anh ra đón và lượt về. Nino nói vì tôi là khách, và tiền chạy taxi ở Philippines cũng không đáng bao nhiêu. Tuy nhiên, sau một hồi cự nự, anh chấp nhận để tôi trả 100 peso (tương đương với 50,000 đồng). Cảm nhận đầu tiên của tôi về anh chàng này quả thực là rất tốt bụng.
Ngôi nhà của Nino khá nhỏ bé và có nhiều đồ đạc, nằm trong một con ngõ yên tĩnh ở Pasig. Quả thực để có một chỗ ở thực sự tiện nghi cho những người làm công ăn lương ở Philippines không phải dễ. Mặc dù Nino làm thiết kế cho một công ty nội thất nhưng cuộc sống cũng không tới mức dư dả. Độc thân, với một góc nhỏ xinh như vậy có lẽ là đủ.
Tôi mệt phờ, buông ba lô và kéo một chiếc đệm nhỏ đánh một giấc ngắn trước khi dậy đi khám phá thành phố cùng với chủ nhà.
8 rưỡi sáng. Chim chóc ríu rít xung quanh ngôi nhà của người bạn mới. Nắng chói chang ùa vào khu phố nhỏ. Vậy là tôi biết cái nắng ở Phil như thế nào rồi. Vô cùng nóng. Nino bắt jeepney và chỉ cho tôi biết cách tìm cho đúng xe đi đến điểm mình muốn. Ở Manila, những chiếc jeepney sặc sỡ và ồn ào là phương tiện giao thông công cộng chính. Mỗi xe đều có một kiểu trang trí riêng biệt, đa phần là vẽ theo phong cách graffity rực rỡ. Các bác tài mở nhạc sàn ầm ĩ. Nhạc từ xe nọ đan lẫn vào nhạc từ xe kia, cộng với tiếng động cơ quả thực dễ làm đau tai những người ưa yên tĩnh.
Chúng tôi dừng chân tại Eastwood City, khu business chính của Quezon City. Ở đây có nhiều nhà cao tầng, nhà hàng, khu mua sắm. Có sự khác biệt rõ rệt với khu dân cư tôi đang ở. Nino dẫn tôi vào ăn ở một nhà hàng buffet giá rẻ chuyên đồ Phil. Nói thật là đồ ăn của Phil dở tệ. Nhưng tôi là đứa dễ ăn tới khủng khiếp nên vẫn chén ngon lành, gật gù với vẻ rất chân thành.
Loanh quanh một lúc chúng tôi bắt Jeepney ra Cubao và đi Metro tới Rector sau đó thăm thú mấy viện bảo tàng gần Intramurus. Thú thực, với kiểu du lịch như ăn cướp của tôi, thăm thú bảo tàng là một điều gì đó vô cùng xa xỉ, mặc dù, đúng là nếu muốn hiểu biết chút ít về nơi mình đến, bảo tàng là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ loanh quanh chưa đầy 1 giờ đồng hồ, tôi đã buồn ngủ tới mức gần như muốn nằm ngay ra đâu đó đánh một giấc. Nino gợi ý nên quay về nhà ngủ. Vậy là chúng tôi cuốc bộ thêm một đoạn rồi ra bắt xe bus về nhà. Manila mưa lớn và dai. Nước mưa nhạt nhoà trên cửa kính ô tô kéo sụp đôi mắt đang đờ đẫn của tôi xuống cho tới khi về đến tận Pasig. Mất đúng hơn 1 tiếng đồng hồ.
Buổi tối hôm đó chúng tôi có đến Westwood lần nữa ăn tối và lang thang. Sau đó tôi muốn về nhà sớm để lên kế hoạch đi khỏi Manila. Tôi hơi hoang mang một chút vì trong đầu chưa hiện ra được ý nào hay ho, cũng chẳng biết nơi nào đáng đi. Tôi nói với Nino rằng tôi có 16 ngày ở Phil cả thảy, và tôi muốn đi những chỗ hay ho một chút, tôi không ngại nơi đông khách du lịch, vì mùa Giáng Sinh ở Phil là mùa cao điểm. Nino cho tôi xem một cuốn sách ảnh dày khụ với cả trăm địa điểm và la liệt những bức ảnh biển đảo lung linh, núi lửa hùng vĩ. Tôi hỏi giữa Boracay và Palawan thì cái nào nên đi hơn. Sau đó thì xem ảnh. Tôi thiên về Palawan vì có vẻ yên tĩnh và giông giống Hạ Long. Xong Nino bảo tôi: “Nếu nó giống Hạ Long ở Việt Nam thì đi làm gì, đi chỗ khác đi!” Tôi cho anh xem ảnh Hạ Long, rồi anh bảo: “Thôi cậu đi Boracay đi, Palawan giống hệt cái này!” Thôi thế cũng được. Tôi lẩm bẩm. Chắc chắn còn quay lại Philippines, lần sau Palawan cũng được. Cả nghìn hòn đảo thế này, quay lại trăm lần cũng chẳng đi hết được một phần.
Thế là tôi đặt vé máy bay đi Boracay. Nghĩ lại thấy dại quá. Giá tôi lên lịch trình đàng hoàng từ nhà thì có phải rẻ được một nửa không. Nhưng mà đâm lao thì phải theo lao, tôi ngồi ngẫm nghĩ xem sau Boracay thì đi được đâu, nhưng vẫn chưa ra. Tôi hỏi Nino ít thông tin về núi lửa, lặn biển… sau đấy thì lăn ra ngủ.
0.000000
0.000000